Thực ra, mình đã ghét một người.

Mình không hiểu tại sao mình ghét người đó, mình chỉ thấy có ác cảm với người đó ngay từ lần đầu tiên gặp. Mình luôn chôn giấu cảm xúc tiêu cực này, cho đến một thời điểm, mình quyết định để nó bộc lộ.

Và…

Không chỉ mình, bạn bè xung quanh mình đều biết mình đang ghét một người.

Ghét một người mình cảm thấy thế nào?

Ghét một người, mình cảm thấy mệt mỏi lắm. Thế giới này có hàng tỷ người, vậy mà ông trời lại xếp đặt ta gặp họ, trong Kinh Phật đã nói: “500 lần ngoảnh mặt nhìn nhau kiếp trước mới đổi được 1 duyên gặp gỡ đời này”. Ta và họ chẳng phải rất có duyên sao, có duyên gặp hà cớ gì ta nặng lòng ghét bỏ?!

Ghét một người mình thấy mình ngu ngốc đi. Khi ghét một người, ta khó có thể để ý đến những điều hay ho xung quanh không gian ta đang ở. Vì có sự xuất hiện của họ, đầu óc ta chỉ chăm chăm săm soi và để ý tới họ thôi. Con rắn đố kị trong tim ta dâng lên, cao hơn sự minh mẫn. Tự ta khiến mình thất vọng, buồn bã, tự ta tắt đi ánh nắng vui vẻ trong lòng, tự ta buộc cơn gió trong trẻo thổi qua.

Ghét một người, mình có động lực hơn. Đây không hẳn điều không tốt nhưng nghĩ lại cái sự phấn đấu, đặc biệt trong sự học của mình chẳng vì chính bản thân, chẳng vì tình yêu tri thức, chẳng vì gia đình bố mẹ tin tưởng, chẳng vì cạnh tranh công bằng với bè bạn mà chỉ để thỏa mãn cơn ghen ghét, mình không hề và không chút nào thấy hạnh phúc. Ngược lại, lúc nghĩ thấy hả hê, lúc được thì thấy chưng hửng thẫn thờ.

Ghét một người, ta vô tình làm tổn thương tới người ta yêu quý. Dù những người ta yêu thương không nói nhưng nếu chính mình đặt trong trường hợp của họ, khi họ phải làm bạn với cả ta và cả người ta ghét, họ chắc chắn sẽ thấy rất khó xử. Họ sẽ sợ làm ta buồn nhưng họ cũng sợ làm người kia buồn. Tại sao ta phải đặt người ta quý vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy? Tại sao ta phải truyền tải cho họ sự khó khăn trong việc dung hòa mối quan hệ như vậy?

Đặc biệt hơn cả, ghét một người là ta đang truyền năng lượng tiêu cực cho những người xung quanh. Chẳng ai muốn kết bạn với một người khiến họ tiêu cực cả, thế giới đủ đau buồn rồi, ta chỉ thực sự tốt hơn nếu như tinh thần được khích lệ, được chia sẻ tâm tình và học hỏi lẫn nhau. Và ghen ghét chưa bao giờ là một “người thầy”, ghen ghét là nguồn cơn của hận thù, hận thù là điều tối kỵ của yêu thương.

Ghét một người, mình nhận được những điều ấy. Mình chưa từng nghĩ rồi mình sẽ viết những dòng này sớm đến vậy, nhưng chẳng hiểu sao mọi thứ chẳng bao giờ xảy ra để mình đoán trước được bất cứ điều gì. Mình đang viết những dòng này, sớm đến như thế. Mình thấy quá mệt mỏi khi cứ tự mình gây dựng nên những hiềm khích để rồi tự chuốc về mình toàn điều tiêu cực. Cảm xúc này chẳng khác gì “bát cơm không đáy” của Thạch Sanh vậy, không bao giờ khiến mình thôi buồn, mà càng lún sâu mình càng đánh mất chính mình.

Người ta hay nói: “Lòng tham vô đáy” và lòng ghen ghét cũng vậy, có bắt đầu nhưng không có kết thúc. Nó tựa một giếng sâu hút, nếu ta cứ ném những viên đá xuống lòng giếng, ta nghe thoảng âm vang của tiếng vọng, ta ném bao nhiêu cho đầy miệng giếng đây, cả đời này liệu có đủ? Cách tốt nhất là dừng lại thôi, dừng lại và ngồi bên miệng giếng, ngắm trời ngắm mây, lắng nghe tiếng ếch ộp kêu, để mặc cho gió mơn man ve vuốt. Cuộc đời thấy thiếu thốn nhiều điều, nhưng tại phút giây đó, cảm thấy đủ đầy không cần gì thêm nữa.

Viết đến đây, thấy lòng mình nhẹ quá, tựa như vừa trút được một ngon núi trong lòng, cởi bỏ được một ổ khóa trong suy nghĩ. Và mình thấy tự do hơn. Đôi khi tự do đâu phải điều gì thật lớn lao, tự do đến từ việc buông bỏ. Để buông bỏ được là quá trình không dễ, buông bỏ rồi thấy mọi chuyện thoảng qua như một giấc mơ vậy. May mắn là ta đã tỉnh khỏi giấc mộng ấy để trở về bản ngã của chính mình.

Trân trọng cảm ơn những người thân yêu gần gũi ta, vẫn chấp nhận và yêu quý ta kể cả khi ta xù xì xấu tính dường thế. Sâu trong trái tim này hàm ơn tha thiết tới tất cả mọi người, tới cuộc đời, tới cả người ta từng ghét. Cảm ơn tất cả bội phần vì giúp ta lớn hơn một chút và giúp ta mở lòng hơn với một người mới. Thế là từ nay ta sẽ chỉ nghĩ về họ như cách ta nghĩ họ là chứ không phải thói ghen ghét điều khiển ta nghĩ họ là nữa. Và chắc chắn ta sẽ học được ở họ nhiều điều hay lắm!

“Bạn không thể vừa ghen tị vừa hạnh phúc.”

| Frank Tyger |

Ảnh: Pinterest.

#ndsshare

Please follow and like us:

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *